Chủ Nhật, 29 tháng 12, 2013

NHẠT NHOÀ !


Thu vàng chiều nọ hoang mang,
Tin sương mỏng mảnh về ngang cuối trời.
Hay tin Đông đến bồi hồi,
Dường như gió bấc thổi rời rạc xa...

Ngày đông còn mãi la cà,
Mà sao Thu lại nhạt nhoà thế kia .

HẸN ƯỚC MÙA THU

Năm xưa ta hẹn heo may,
Chờ khi lá rụng nắng phai thì về.
Nhớ đừng mang cái tái tê,
Cho đôi môi hết vụng về yêu đương.
Chỉ cần thêm mấy giọt sương,
Để cho Cúc dại ven đường nở hoa.
Nét Thu thì vẫn mặn mà
Mà dường như cảnh  phôi pha mất rồi.
Chỉ còn dăm chiếc lá rơi,
Lạnh lùng gió bấc cuối trời chực sang.
Nổi lo giây phút thu tàn,
Vẫn chưa dám gọi tên Nàng Thu ơi.
Rồi mai Thu về với người,
Lòng ta trống vắng bồi hồi gió Đông.
Thương cho chiếc lá cuối cùng,
Bay trong gió bấc lạnh lùng dửng dưng.

THU LẶNG LẼ

Hạ đi chẳng nói một lời,
Để tôi cứ ngỡ lá rơi vô tình.
Thu về mà vẫn lặng thinh,
Heo may chẳng nở báo tin cho người.
Sáng ra nắng vẫn vàng tươi,
Chiều mưa ướt đẩm khoảng trời dịu êm.
Biết Nàng Thu ở kề bên,
Mà sao chẳng dám gọi tên thầm thì.
Sợ ngày Thu phải ra đi,
Mưa rơi thấm giọt chia ly nảo nề.
Heo may dù có tái tê,
Cũng đừng vội thốt câu thề nỉ non.
Ta tin dù có mõi mòn,
Ngày Thu rồi rồi vẫn sẽ còn qua đây.
Sang năm ta đợi Heo may,
Đón Nàng Thu với đắm say cõi tình.