Thứ Tư, 6 tháng 12, 2017

NỖI SẦU TIGON !

NỔI SẦU TIGON ! .


Dáng hoa xinh xắn dễ thương,
Cánh hoa mềm mại vô thường hồn nhiên.
Cớ sao lại vướng lời nguyền
Loài hoa tan vỡ, ưu phiền thị phi ? 
Em nào có tội tình chi,
Mà đời gieo tiếng oan nghì trái ngang ..
Khiến cho em phải vương mang,
Tội đồ của những lỡ làng tình chung.
Cuộc đời ai đã hình dung ,
Bao nhiêu tan vỡ, muôn trùng cách chia.
Thế gian nước mắt đầm đìa,
Bởi không trọn nghĩa lia thia giữa đời.
Nhìn hoa ai cũng ngậm ngùi,
Trái tim đành phải xé đôi lạ kỳ ?
Tình yêu lầm lỗi điều chi,
Lứa đôi đang độ xuân thì vỡ tan !
Ai gây nên những bẽ bàng,
Lời nguyền xưa khiến thế gian nhuốm sầu.
Nhìn hoa mà ngỡ niềm đau,
Trái tim thổn thức nghẹn ngào buồn lây.
Phải chi hoa được giải bày,
Để minh oan nổi đắng cay phân kỳ ..
Ước gì thoát tiếng sầu bi,
Cho màu hoa thắm kiêu kỳ điểm trang.
Góp thêm hương sắc dịu dàng,
Để trần gian mãi rộn ràng nghĩa yêu.
Thương loài hoa ấy bao nhiêu,
Ghét tình nhân thế lắm điều chua ngoa !
3/12/2017
Khlaphnum..

((ảnh : Google)

HOA XƯƠNG RỒNG DẠI !

HOA XƯƠNG RỒNG DẠI !


Sống trong khắc nghiệt đọạ đày,
Từ nơi gió cát thân cây lớn dần.
Ngày ngày cái nắng thiêu thân,
Đêm đêm giá lạnh thấm từng giọt sương.
Tự thân vượt những tai ương,
Chắt chiu nhựa sống ,liệu lường khó khăn.
Vương lên từ chốn khô cằn,
Đời em chẳng quản nhọc nhằn, can qua…
Em không nhung gấm, mượt mà,
Dám nào sánh với loài hoa trang đài.
Xù xì thân lại đầy gai,
Tháng năm chăm chỉ ,miệt mài chẳng than.
Một ngày vui đến ngỡ ngàng,
Vượt qua nghịch cảnh trái ngang cuộc đời.
Em khoe những nụ thắm tươi,
Từ trong gian khổ bổng ngời sáng lên.
Hiện thân ý chí vững bền,
Điểm trang hương sắc, thắm thêm Xuân.tình.
Màu hoa dẫu chẳng ưa nhìn,
Mà luôn tươi tắn trung trinh vẹn tròn
Một đời em chẳng héo hon,
Khó khăn gian khổ ,chẳng sờn lòng em .
6/12/2017
Khlaphnum.
( ảnh : google)

Thứ Năm, 30 tháng 11, 2017

HOA ĐIÊN ĐIỂN .


HOA ĐIÊN ĐIỂN..

Em là gió nội hương đồng,
Chẳng nhờ ai phải cấy trồng bón chăm.
Đến mùa gặt hái hàng năm
Là em lặng lẽ âm thầm trổ hoa.
Dẫu em chẳng thể kiêu sa,
Mà duyên thầm vẫn mặn mà đồng xanh.
Sắc vàng tươi thắm long lanh,
Nghiêng soi bóng nước ngọt lành sông quê.
Hoà trong màu nắng triền đê,
Gió đùa len lõi bốn bề vàng tươi.
Từng chùm hoa nắng lả lơi
Đong đưa như thể gọi mời bàn tay…
Bao cô thôn nữ thơ ngây,
Nâng niu thu hái những ngày mùa xa.
Em không hương sắc mặn mà ,
Chẳng cao sang để để người ta ngắm nhìn.
Cũng không sắc vóc đẹp xinh
Mà em vẹn vẻ chung tình miền quê.
Mỗi năm em vẫn trở về,
Thăm dòng sông với bờ đê thuở nào.
Dẫu em chẳng dám ước ao,
Mà hoa em cũng ngọt ngào lắm thay.
Lên đời đặc sản lâu nay
Món ngon chế biến những ngày mùa lên.
Canh chua điên điển đã thèm,
Dưa điên điển chấm…càng thêm mặn mòi.
Bây giờ em đã đổi đời 
Nhà hàng,ẩm thực “dạo chơi” là thường.
Đời em một bước lên hương,
Nhưng em vẫn cứ vấn vương miệt đồng !
30/11/2017
Khlaphnum.

(ảnh: gooogle)

Chủ Nhật, 26 tháng 11, 2017

HOA TRINH NỮ.

HOA TRINH NỮ.

Chuyện về sự tích một loài hoa ,
Mặc gió mưa sa cứ mặn mà .
Lặng lẽ bên đường như cỏ dại,
Âm thầm giản dị vẫn kiêu sa.

Người đời cứ bảo em e ấp,
Khi kẻ vô tình lướt vội qua.
Cũng chẳng lo đời hay vùi dập,
Ngàn năm uẩn khúc khó phai nhoà.

Ngang trái ngàn xưa phận nữ nhi ,
Thuỷ chung chờ đợi bóng người đi.
Sa trường lửa đạn nào ai biết,
Chẳng hẹn ngày về giữa loạn ly.

Có kẻ thây phơi ngoài chiến địa
Người vì nợ nước mãi đành xa.
Bóng hồng mòn mõi trong tàn úa,
Qủa phụ cô phòng lắm xót xa..

Đến lượt Nàng đưa tiễn bạn trai,
Hai người thề hẹn chẳng hề phai.
Chờ xong giặc giã chàng quay lại,
Hạnh phúc dâng tràn nỗi đắm say.

Cái sự đời đâu có thể ngờ,
Nhiều năm cách biệt chẳng tin thơ.
Nàng buồn thất vọng mang tang trắng,
Một kiếp hồng nhan mãi vật vờ..

Bổng một ngày kia giữa xóm thôn,
Ngựa phi hối hả , vó dập dồn.
Người xưa vạm vỡ bằng xương thịt,
Trở lại quê nhà trọn ước hôn.

Cứ ngỡ từ nay thỏa thệ nguyền,
Lỡ thì nhưng cũng kịp tròn duyên.
Tưỏng đâu hạnh phúc trong tình muộn,
NghỊch cảnh sai lầm hóa đảo điên..

Biên thùy buổi ấy giặc vừa tan,
Chiếu chỉ ban ra đích thị chàng.
Được chọn vào cung làm dũng sĩ,
Ngày đêm bảo vệ cái Ngai Vàng .

Thân phận khiến chàng thành sát thủ
Lạnh lùng chém giết chẳng nương tay.
Bạn thân chẳng thoát bàn tay sắt,
Oán kiếp nhân sinh đã đặt bày.

Mọi việc lỡ làng giữa tiệc vui,
Say sưa kể hết chuyện trên đời.
Đâu ngờ mọi việc Nàng nghe Thấy,
Kinh hãi Nàng đau đớn rã rời !!!

Đến giờ hoa chúc Nàng kinh khiếp,
Từ chối ái ân cự tuyệt chàng.
Ghê tởm ,đôi tay che kín mặt,
Chàng kia đau đớn bỏ đi hoang…

Cú sốc gây nên nỗi dại khờ,
Tâm hồn trong trắng hoá ngu ngơ.
Mỗi lần có tiếng người đi đến
Giấu giữa bàn tay mặt thẩn thờ.

Mãi đến khi xong kiếp nợ đời
Nỗi niềm kinh hãi chẳng hề vơi.
Đôi tay vẫn cứ che khuôn mặt,
Thân xác vùi chôn chẳng chịu rời.

Rồi một ngày kia trên nấm mộ,
Bổng dưng xuất hiện khóm hoa xinh
Lá Hoa xếp lại khi có kẻ
Hữu ý ,vô tâm chạm đến mình.

Hôn sự dẫu thành vẫn trắng trong,
Người đời thương xót nỗi long đong.
Thương hoa khép vội trong tiềm thức,
Trinh nữ dòng tên mãi khắc lòng !
24/11/2017
Khlaphnum.

(Dựa theo :http://vanhoc.xitrum.net/truyencotich/vietnam/2006/241.html )

BÔNG SÚNG !

BÔNG SÚNG !

Xưa nay em vốn ở ao đầm,
Mùa lũ , mùa khô vẫn cứ ngâm,
Thân nhuộm phù sa trong lòng nước,
Màu hoa giản dị chút duyên thầm.

Súng chỉ là tên chẳng hiểm đâu !
Khen ai khéo tạo sắc pha màu.
Để từ hoang dã em bừng sáng ,
Dẫu vẫn bùn đen , kiếp dãi dầu.

Thân mình Em biết chẳng cao sang
Hương sắc đơn sơ, chóng lụi tàn.
Nguyện hiến thân mình vì lẽ sống,
Ngẩng đầu kiêu hãnh giữa trần gian.

Hạnh phúc làm sao những buổi chiều,
Nồi cơm bốc khói, cá kho tiêu,
Canh chua bông súng miền thôn dã
Hương vị đậm đà Mẹ chắt chiu !

Người ở quê thường chuộng mắm kho,
Ngoài đồng bông súng của trời cho
Chiều về ta hái luôn đầy bó,
Cả buổi nhậu hoài cũng chữa no.

Khi vào quán nhậu khổ thân em,
Lẫu mắm người ta nhúng đã thèm.
Thực khách nhâm nhi khen quá đã ,
Nên đành “phục vụ” suốt ngày đêm.

Vẫn đứng trong bùn vẫn nước non,
Nhưng em giờ được ở lầu son.
Chim lồng trọn kiếp_ em ngâm chậu
Người ngắm vui cùng chén rượu ngon !

27/08/2015 (chỉnh sữa 31/10/2017)
khlaphnum
(ảnh : Be Nguyen )

Thứ Bảy, 18 tháng 11, 2017

CẠN TỎ !

CẠN TỎ !

Niềm đau ấy lẽ nào anh không rõ,
Lỡ mộng tình nào có phải riêng em
Nếu thốt ra lời nói chẳng êm đềm,
Thà lặng lẽ để đừng thêm cay đắng.

Niềm đau đớn vẫn còn đang sâu nặng,
Nên anh đành phải lặng lẽ ra đi.
Chớ phân bua cũng chẳng có ích gì.
Lời giận dỗi có khi càng xa cách.

Anh muốn để cho thời gian thử thách
Khi lắng lòng minh bạch rõ ràng hơn.
Để cho em vơi bớt những giận hờn
Anh sẽ nói hết nguồn cơn giận dỗi.

Cũng vì thế anh khuyên em chớ vội
Chớ buôn lời khép tội cả cho anh.
Rồi mai kia trong dạ lại an lành,
Em sẽ thấu những lời anh cạn tỏ !
3/11/2017
Khlaphnum.
(ảnh: google)

Thứ Sáu, 17 tháng 11, 2017

DĨ VÃNG TÌNH BUỒN !

Thôi em nhé ! chuyện ngày xưa đã khép,
Lời tình buồn anh chép cả bài thơ..
Thưở ấy anh cứ thấp thỏm mong chờ
Ngày tao ngộ ước mơ cùng chung lối.

Mà đâu ngỡ chuyện tình ta nông nổi
Dưt đường tơ em đã vội theo chồng.
Anh bàng hoàng...niềm đau xót mênh mông,
Ngày trở lại với cõi lòng tan nát.

Anh đứng lặng trong thẩn thờ ngơ ngác,
Ngõ nhà ai đầy xác pháo bay bay...
Chẳng men nồng mà trời đất cuồng quay,
Tình yêu hỡi ai đặt bày vong phụ?

Niềm đau ấy theo anh vào giấc ngủ
Bao đêm trường nghe ủ rũ tâm can.
Những giấc chiêm bao vụn nát dỡ dang
Thời gian mới xua tan niềm đau ấy .

Mùa xuân tới giá băng dần tan chảy,
Trái tim hồng gượng dậy bớt héo hon.
Vết thương lòng dù đã khép nguồn cơn,
Vẫn nhạy cảm với lối mòn tình ái.
11/2017
Khlaphnum
(ảnh: google)
MƠ TRĂNG.


Trăng toả rạng lung linh biển nhớ ,
Anh thẩn thờ ngồi đếm thời gian.
Dõi theo bàng bạc mây ngàn,
Mà lòng cứ mãi ngỡ ngàng niềm riêng.


Lòng gởi trọn về miền dấu ái,
Bao năm rồi đã phải lìa xa.
Trăng thanh gợi giấc mơ ngà,
Từng đêm luyến nhớ xót xa cõi lòng.


Day dứt mãi niềm mong gặp gỡ ,
Kề nhau nghe hơi thở biển xa.
Mơ màng một khúc hoan ca,
Bao niềm ân ái chan hoà trong tim. 
11/2017
(ảnh:google)

Điều Anh ước ...

Anh cũng ước chỉ đôi điều đơn giản,
Nổi hoài mong năm tháng mãi bên nhau.
Cùng dậy sớm ngắm màu hoa buổi sáng,
Trong sương mù lãng đãng nụ tình trao.


Niềm hạnh phúc khát khao đầy tâm huyết ,
Mong đời đừng cay nghiệt với tình ta.
Đừng xui khiến chia xa trong nuối tiếc
Để tình yêu tha thiết mãi đậm đà.


Nghe ai hát ngân nga tình chia cách
Anh thẩn thờ hồn phách bổng mơ hoang.
Anh vẫn lo những muộn màng thử thách,
Dẫu trong lòng minh bạch suốt tâm can.


Mong lắm phút ngỡ ngàng duyên mộng thắm,
Thoả ước mơ sâu đậm mãi mong chờ .
Cho hanh phúc bất ngờ thêm nồng ấm,
Để đôi mình say ngấm giữa tình thơ.
11/2017
Khlaphnum.
(ảnh:google)

PHÙ DUNG.


 PHÙ DUNG !

Trên đời có một loài Hoa,
Sáng tươi thắm nở ,chiều tà úa phai.
Dịu dàng hương sắc mãnh mai,
Dòng đời ngắn ngủi một ngày rạng danh.
Thuyền quyên số kiếp mong manh,
Bất công tạo hóa , cam đành long đong.
Màu hoa sáng trắng , trưa hồng,
Chiều sang đỏ thắm tựa lòng thuỷ chung .

Xót  thương cho đóa Phù Dung,
Một thiên tình sử não nùng bi ai,
Sắc hoa chẳng kém trang đài,
Đời Hoa chóng vánh  tàn phai về chiều..
Hy sinh vì nghĩa tình yêu,
Mà Nàng Tiên Nữ chịu nhiều đắng cay,
Một lòng ,một dạ không phai,
Ngàn năm đạo hạnh một ngày đỗ đi !
Tưởng rằng đẹp mối tình si,
Ngờ đâu trời đất so bì lương duyên.
Đã không trọn cuộc  ước nguyền
Mà Thân cũng chẳng vẹn nguyên dáng hình.(1)
Vượt qua nghịch cảnh phân minh,
Lại dây vào một mối tình trớ trêu.
Ngàn năm mật ngọt tình yêu,
Phù Dung phải chịu bao điều đắng cay !
Loài hoa chỉ nở một ngày
Dung nhan vừa  thắm vội  phai úa tàn.
Đoạn tình số kiếp vương mang, 
Để đêm đêm khỏi bẽ bàng duyên tơ .(2)

Thủy chung ,son sắc đợi chờ,
Mà tình yêu chẳng như mơ giữa đời .
Đêm đêm khi giọt sương rơi,
Đóa Phù Dung đã ngậm ngùi xác hoa .
Ai hay trong cõi ta bà,
Bao nhiêu oan trái xót xa cuộc tình .?
17/11/2017
Khlaphnum.
(ảnh : Google)

TRĂNG LẠNH !





Gió Động buốt lạnh tái tê,
Sao người cứ gọi Đông về làm chi ?
Phải chăng một chút yêu vì,
Vẫn chưa thoát xác sân si tình đời !
Dẫu còn vài chiếc lá rơi,
Mà Thu thì đã cuối trời phôi pha.
Đêm Đông vớt ánh trăng ngà,
Nghe hơi lạnh thắm hồn ta não nùng.
Ta ngồi ngẫm lại riêng chung,
Nghe niềm đau vẫn song cùng con tim.
Bao nhiêu năm mãi im lìm,
Hằn sâu, chất chứa đắm chìm cơn mơ.
Dẫu không là chuyện bất ngờ
Mà sao nông nổi ngẩn ngơ cõi lòng.
Ước gì mấy giọt giọt sầu Đông.,
Ướp hồn ,liệm xác ta trong vĩnh hằng.
Để cho mãi mãi cách ngăn,
Hồng Trần, Địa Ngục, Thiên Đàng lối riêng.
Một đời chẳng được bình yên,,
Thì nơi đâu cũng là miền hư vô..
Còn chăng một bộ xương khô,
Linh hồn mục ruỗng, lạc mồ phách tan…
Sầu Đông xin hóa tuyết băng,,
Vùi ta vĩnh viễn tới ngàn năm sau !
17/11/2017
Khlaphnum.



(ảnh : Google)

Thứ Tư, 15 tháng 11, 2017

VẦN Ơ !

VẦN Ơ !
Làm sao đẻ thoát cái vần ơ,
Chẳng lẻ đời tôi mãi vật vờ
Suốt kiếp đa mang nhiều trức trở.
Đêm nằm chẳng trọn cái niềm mơ.

Cuộc sống vẫn còn đang khổ sở
Hàng ngày gạo thóc phải tìm 
vơ.
Năm này tháng nọ thèm tô phở
Tổng kết chi thu vợ bảo chờ.

Hàng rong vắng khách ngồii than thở
Oải quá kê đầu trọn giấc mơ
Ế ẩm tiền đâu mà trả nợ?
Thôi đành chuyển hướng Tú lơ khơ .

Rảnh rổi sinh ra chuyện thẩn thờ
Ngồi không lẩm nhẩm bổng thành thơ
Ta in ấn ẩn phẩm mang ra  Chợ,
Trúng mánh tiền vô thoả ước mơ …

Thức trắng nhiều đêm mắt muốn mờ
Trên đầu tóc  đã bạc  phơ phơ
Suy tư nát óc lo công nơ,
Bế tắc nên đành sáng tác thơ.
15/11/2017
Khlaphnum.
(ảnh google)



CHUYỆN MÙA HOA PHƯỢNG.

CHUYỆN MÙA HOA PHƯỢNG. Đất Sóc quê tôi có chuyện tình, Của người Nhạc sĩ thuở Thư sinh. Vương mang câu chuyện màu hoa đỏ, Vẫn tựa như màu máu thắm tim. Thuở ấy hai người học chung trường Buổi đầu gặp gỡ đã thầm thương. Bao nhiêu ánh mắt tràn mơ ước, Chàng cũng không ngoài nổi vấn vương. Rồi đến một ngày cũng đón đưa, Những lần hò hẹn...những chiều mưa... Con đường Giao Hạ còn in dấu "PHƯỢNG BUỒN" nhắc mãi chuyện tình xưa . Tên Nàng vốn dĩ một loài hoa, Khiến tuổi học trò phải xót xa. Vào Hạ sân trường hoa phượng thắm, Nước mắt chia ly lại nhạt nhòa. Nàng vốn không là người đất Sóc Theo cha công cán đến nơi đây. Chàng lo ngày ấy không xa lắm Nàng phải rời xa mảnh đất này. Đến lúc Hạ sang phượng rực hồng, Nổi niềm đau xót chẳng ai mong. Theo cha Nàng trở về quê cũ Thốt tiếng chia tay...lệ ứa lòng. Từ lúc giã từ màu áo trắng, Thành đô Chàng đến để mưu sinh. Duyên may sáng tác nhiều ca khúc, Nổi tiếng tình ca thuở học sinh. Thế rồi mỗi bận nhìn Hoa Phượng Lòng vẫn u hoài kỷ niệm riêng. Gởi gấm ca từ bao luyến nhớ , "NỔI BUỒN HOA PHƯỢNG"chẳng tròn duyên... Giao Hạ bao lần Phượng nở hoa, Niềm thương nổi nhớ chẳng phai nhòa. Lòng chàng luôn nhớ về người ấy. Sâu lắng ca từ mãi thiết tha. Từ buổi chia tay chưa gặp lại, "NỔI BUỒN HOA PHƯỢNG" vẫn trong tâm. "BUỒN NHƯ PHƯỢNG" nhớ mong người cũ, Ca khúc "HẠ BUỒN" nhớ lặng câm ! Giao Hạ không còn Hoa Phượng nữa Hết rồi phượng vĩ...những chiều mưa... "Mỗi năm hè đến lòng chan chứa Nhớ Sóc Trăng và Phượng(yêu dấu ) thuở xưa." (1) 5/2015. khlaphnum. (chỉnh sữa :23/10/2017) (1) : một đoạn lời bài hát THƯƠNG VỀ SÓC TRĂNG của Nhạc Sĩ Thanh Sơn.
(Ảnh :google)

GỬI TTKH !

GỬI TTKH ! Câu chuyện tình yêu thật đậm sâu, Ngày xưa Bà khóc lỡ duyên đầu. Đất trời thương xót hoa tim vỡ, Mãi đến hôm nay chẳng bớt sầu. Mỗi lần nghe đến chuyện yêu đương Trắc trở ,phân ly với đoạn trường. Trong dạ dâng trào bao cảm xúc, Trách tình nhân thế khiến đau thương. Bà đã cho đời một áng thơ, Chuyện tình yêu đẹp đáng tôn thờ. Vẫn luôn giữ mãi dù tim vỡ Một mối tình thơ đẹp ngẩn ngơ ! Thật tiếc cho Bà trong buổi ấy, Gia phong , đức hạnh , phải theo thời.. Dù lòng chôn chặt tình yêu đó , Lệnh ý Song thân khó đổi dời. Nhưng ở trên đời cái chữ duyên Bao nhiêu kẻ phải chuốc ưu phiền, Nào đâu chỉ có thời xưa ấy, Mà buổi bây giờ vẫn đảo điên. Duyên kiếp đôi khi quá bất ngờ, Tình yêu chẳng phải chuyện vu vơ Cho nên ngang trái còn dây mãi Tim vở nào đâu chỉ ý thơ. Hôm nay đọc lại bài thơ cũ , Lòng cứ u hoài chuyện thuở xưa. Đau đáu niềm riêng chưa sáng tỏ, Vài điều vãn bối muốn xin thưa : _Bao nhiêu năm ấy Bà thương nhớ, Một bóng tình quân chẳng sống cùng. Đau đớn lòng riêng vì nghịch cảnh, Dạ người_Bà chỉ mới hình dung ? _Bà vững lòng tin thật thiết tha, Rằng tình xưa đó chẳng phôi pha? Tim mình Bà chắc không hoang tưởng, Tô điểm mộng tình tự xót xa ? _Và có khi nào Bà tiếc nuối Tình yêu trao kẻ chẳng tương phùng Lỡ vì ôm ấp tình vô vọng Khiến kẻ chung chăn phải chạnh lòng ? Một nén hương lòng xin kính cẩn Hồn Bà vương vấn cõi trần gian ? Đừng thêm lần nữa hoa tim vỡ, Mãi mãi duyên tình hết trái ngang. Đoc dòng thơ cũ thêm tê tái, Đăng đắng ân tình nổi xót thương . Vãn bối nghe lòng luôn ám ảnh, Ngàn xưa hiện hữu giấc mơ buồn. khlaphnum. (chỉnh sữa 24/10/2017) (ẢNH: GOOGLE)

DÃ QUỲ ƠI !

DÃ QUỲ ƠI !

Em với ta còn mãi lạ xa,
Lâu rồi ta chẳng kịp đi qua .
Mùa em rộ nở khoe hương sắc,
Như một lần em đã đón ta.

Cũng mấy lần ta đã trở về,
Miền Cao nguyên ấy với đam mê.
Ngắm ngàn hoa thắm trong màu nắng,
Mà thiếu tình em khiến tái tê.

Màu hoa bình dị nắng ban mai,
Chất chứa trong lòng nổi ngất ngây.
Có phải quyền năng đầy cảm xúc,
Khiến lòng lữ khách khó mà phai.

Một lần hội ngộ đã vời xa,
Lòng vẫn âm thầm nhớ thiết tha.
Hương sắc vàng tươi trong nắng mới ,
Vẫn còn đâu đó giữa tim ta.
13/11/2017
Khlaphnum.
( Ảnh : Be Nguyen )

Thứ Sáu, 10 tháng 11, 2017

PHÚT BAN ĐẦU !

PHÚT BAN ĐẦU !


Trời sinh ra kiếp con người,
Lại chia Nam Nữ cho đời rối reng ! 
Thêm vào yêu, nhớ ,hờn, ghen,
Để trần gian phải nhiều phen kinh hoàng ...

Tình yêu ai đã vương mang ,
Thuở đầu cảm giác ngỡ ngàng lâng lâng.
Như bay trên cánh thiên thần ,
Mà sao lại vụng bước chân thẹn thùng.
Bàn tay vẫn cứ run run ,
Vẫn chưa dạn dĩ nắm cùng bàn tay..
Giữa đường vai chạm vào ai,
Nghe đê mê lẫn ngất ngây tim mình.
Lại thêm vài lượt…cố tình,
Là Mây với Gió đinh ninh lẫn vào..
Dần dà đi sát bên nhau,
Tình theo ánh mắt ngọt ngào thiết tha.
Mây trời như muốn tan ra,
Để cho tia nắng la đà quanh đây..
Cho đôi tim mãi ngất ngây,
Hoà cùng tấu khúc mê say ngọt ngào.
Bàn tay tìm kiếm khát khao,
Cả mười ngón đã đan vào…lạ ghê !
Dạo quanh mà chẳng muốn về,
Giờ cơm đã muộn chẳng nghe đói lòng.
Như vừa nuốt phép thần thông,
Sao mà cơ thể muốn bồng bềnh bay.
Rượu tình chẳng uống mà say,
Ước gì giữ mãi phút này mai sau….

Cơ trời vẫn cứ chênh chao,
Tình yêu như giấc chiêm bao đổi dời.
Thắm bao giọt nước mắt rơi,
Duyên tơ khéo cuộn trọn đời ấm êm .!
10/11/2017
Khlaphnum.

(ảnh: google).

Thứ Hai, 6 tháng 11, 2017

LỤC BÁT ĐỜI TÔI !


LỤC BÁT ĐỜI TÔI ! 
PHẦN 17 : VƯỢT TRẠM.

Bởi sinh nhầm mốc thời gian,
Bi ,hài kín mít một trang sử đời !
Đáng ra là tuổi ăn chơi,
Mà cơ cực vẫn chẳng rời thư sinh.
Tưởng đâu non nước thái bình,
Làng quê yên ả , dân tình ấm no.
Rảnh rang xây dựng cơ đồ,
Ngoại bang o ép thế cô mọi đàng.
Cấm vận gây cảnh khó khăn,
Cho nên ngay cả gạo ăn cũng là
Hàng nhu yếu phẩm xa hoa.
Người dân thành thị khó mà đủ ăn.
Nhiều người đói kém lầm than,
Thị trường lén lút tìm hàng đua chen.
Hình thành ngay cái “chợ đen”,
Bước đầu gạo thóc ,sau thêm đủ đầy.
Ngọn nguồn chắp mối từ đây,
Con buôn tìm cách khơi ngay nguồn hàng.
Từ quê ra tỉnh gian nan,
Bao nhiêu trạm gác đường Làng khó qua.
“Ngăn sông cấm chợ” chẳng tha,
Thế nhưng đầu óc người ta “phi thường” .
Mỗi ngày mang cặp tới trường,
Chứa đầy gạo bán tư thương kiếm lời..
Thời gian sau cũng lộ thôi,
Bị tịch thu cả vốn lời đi toi.
Bao nhiêu công sức đỗ trôi,
Bây giờ nghĩ lại bồi hồi niềm đau.
Một thời đánh vật gian lao,
Chỉ mong con cháu ngày sau hiểu dùm.

Ai chưa qua cảnh khốn cùng,
Chưa tường “cấm chợ ,ngăn sông” thế nào !
Một miền ký ức hanh hao,
Như còn chất chứa nghẹn ngào trong tim.
6/11/2017.
Khlaphnum.

(ảnh : google)

Thứ Sáu, 3 tháng 11, 2017

NGỐC NGÀY XƯA !

NGỐC NGÀY XƯA !

Anh mãi nhớ những tháng ngày yên ả ,
Nét vô tư khỏa lấp những u buồn.
Nổi thương sầu từ đó cũng chưa vương,
Như đôi bướm trong vườn hoa mê mãi.

Những câu thơ hai đứa mình ghép lại
Vẫn còn hoài trong trí nhớ của anh.
Niềm ước ao ngày ấy rất chân thành,
Mà duyên kiếp khiến xui đành cách trở.

Phải xa nhau dằn lòng bao niềm nhớ ,
Cứ thầm mong vẫn nặng nợ lương duyên.
Bóng hình em sâu đâm mãi trong tim,
Đêm sầu muộn cứ im lìm thao thức.

Nổi nhớ em vãn tràn trong lòng ngực
Cứ mơ màng tiếng nức nở chia tay,
Hình bóng em nào có dễ nhạt phai.
Nhớ suối tóc phủ bờ vai đen mượt,

Anh run run chợt đưa tay ve vuốt
Trái tim anh suýt vuột rớt ra ngoài.
Em nhìn anh trong ánh mắt đắm say,
Anh Ngốc quá....đến hôm nay mới biết !!!

Ngày xưa đó mối tình đầu tha thiết,
Vẫn trắng trong điểm xuyết chút ngây thơ.
Nên có bao nhiêu chàng Ngốc ngẩn ngơ,
Thầm xây đấp mộng mơ ngày hoa chúc.

Đêm trống vắng cõi lòng như thôi thúc,
Những nhớ thương theo nét bút trào dâng.
Để chiêm bao chàng Ngốc hết ngại ngần,
Niềm ân ái một lần...mơ trọn vẹn !
26/7/2017
Khlaphnum.
(Ảnh : google)

Thứ Tư, 1 tháng 11, 2017

DAY DỨT !

DAY DỨT !

Mùa sẽ chuyển ngại lòng ai bất biến ,
Những đêm thâu đối diện với với cõi lòng.
Dĩ vãng nào chợt hiện giữa gió Đông,
Trong giá buốt tim hồng lại gỉ máu.

Đừng mơ tưởng những điều trong hư ảo,
Dẫu mùa sang chút xáo trộn tâm tư.
Chớ nặng lòng trong một chút hương dư,
Cho sầu khổ lắc lư cùng ảo vọng..

Những dấu yêu vẫn còn in hình bóng,
Khoảng trời riêng mơ mộng giữa tim ai.
Mối tình đầu vẫn biết mãi không phai,
Mà duyên số đã an bài nghịch cảnh.

Ai cũng có một riêng lòng kiêu hãnh,
Mà cuộc đời sao tránh khỏi xót xa.
Cơn bão lòng , đôi lúc cả phong ba,
Đổ ập xuống khiến đời ta khổ ải.

Rồi day dứt bởi tình đời ngang trái,
Cứ hoài mong chấp nối lại hương xưa.
Đời chẳng cho ta số kiếp thượng thừa,
Nên cứ phải dây dưa cùng ảo ảnh.

Nếu được xé con tim thành nhiều mảnh,
Để đặt vào từng viễn cảnh yêu thương.
Sẽ tìm ra nghiệm số của tình trường,
Mà hóa giải cho đời thường oan khuất.

Thì em hỡi !i chớ u buồn day dứt,
Để yên bình tiềm thức được nâng niu.
Hiện tại không là nghịch cảnh hẩm hiu,
Đời vẫn thế , bao điều chưa khám phá.

Dẫu cho mùa chuyển qua Đông lạnh giá,
Xin em đừng vội vã nhuốm ưu tư.
Hãy công tâm mà suy xét thực hư,
Đừng nặng nợ hương dư mà day dứt !
30/10/2017.
Khlaphnum.

(Hoạ bài : Chuyển Mùa của Nguyễn Thị Hải Trang )
Ảnh : Google.