Thứ Sáu, 17 tháng 11, 2017

TRĂNG LẠNH !





Gió Động buốt lạnh tái tê,
Sao người cứ gọi Đông về làm chi ?
Phải chăng một chút yêu vì,
Vẫn chưa thoát xác sân si tình đời !
Dẫu còn vài chiếc lá rơi,
Mà Thu thì đã cuối trời phôi pha.
Đêm Đông vớt ánh trăng ngà,
Nghe hơi lạnh thắm hồn ta não nùng.
Ta ngồi ngẫm lại riêng chung,
Nghe niềm đau vẫn song cùng con tim.
Bao nhiêu năm mãi im lìm,
Hằn sâu, chất chứa đắm chìm cơn mơ.
Dẫu không là chuyện bất ngờ
Mà sao nông nổi ngẩn ngơ cõi lòng.
Ước gì mấy giọt giọt sầu Đông.,
Ướp hồn ,liệm xác ta trong vĩnh hằng.
Để cho mãi mãi cách ngăn,
Hồng Trần, Địa Ngục, Thiên Đàng lối riêng.
Một đời chẳng được bình yên,,
Thì nơi đâu cũng là miền hư vô..
Còn chăng một bộ xương khô,
Linh hồn mục ruỗng, lạc mồ phách tan…
Sầu Đông xin hóa tuyết băng,,
Vùi ta vĩnh viễn tới ngàn năm sau !
17/11/2017
Khlaphnum.



(ảnh : Google)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét