Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2016

NỢ...!

Ta ngồi soạn lại đời ta,
Ngoài lòng nhân ái còn là...nợ vay.
Nửa đời tay trắng ,trắng tay.
Nhọc nhằn một kiếp, đắng cay dư thừa...
Nợ ân, nợ nghĩa dây dưa
Kiếp này có lẻ vẫn chưa đáp đền.
Có khi còn phải vay thêm,
Nghĩ mà xót dạ,buồn tênh cõi lòng.
Nợ tình có lẻ trả xong,
Chả còn vướng bận tơ hồng nơi đâu.
Nợ đời vay biết bao lâu?
Mà sao oằn nặng gánh sầu Thế nhân.


Dù cho cố gắng trăm lần
Cũng không thoát được nợ nần trần gian.
Ông trời đã bắt vương mang,
Chỉ mong phép lạ giải oan cuộc đời.
Mõi mòn chẳng dám nghĩ ngơi,
Làm ăn khốn khó, lãi lời chả bao.
Cam đành thiếu trước hụt sau,
Tiền vay bạc hỏi,lãi cao mỗi ngày.
Tài sản lần lượt ra đi,
Lần hồi chả biết lấy gì mà ăn.
Nợ vay tứ phía bủa giăng,
Ai cho thế chấp tấm thân hao gầy?
Từ lâu đâu có ai hay,
Vay đời nhịp thở ,ướp thây để dành.
Chờ khi hồn phủ rêu xanh,
Hết chê hết giấu,ta thành con ma.

Thứ Năm, 10 tháng 11, 2016

TRỞ LẠI SÀI GÒN.







TÀN THU !

Nơi này Thu lướt qua thôi ,
Rồi đi biền biệt từ hồi…đầu Thu.
Bỏ rơi ngọn gió vi vu,
Mặc làn mây trắng hoá mù sa mưa .
Lá rơi dăm chiếc lưa thưa,
Rơi trong màu nắng , ai vừa điểm tô ?
Mùa Thu giờ ở nơi mô ?
Để lòng ta mãi ngây ngô đợi chờ..
Đôi khi một chút sương mờ,
Một cơn gió thoảng ngẩn ngơ lá vàng.
Trong lòng ta mãi miên man
Cứ âm thầm gọi tên Nàng trong mơ.
Biết rằng chẳng đặng duyên tơ
Chỉ mong hội ngộ bất ngờ mà thôi.
Nghe đâu Đông sắp về rồi
Khiến lòng ta cũng bồi hồi nhớ nhung..
Ta lo gió bấc lạnh lùng
Để thu phai úa, khiến dung nhan tàn.
Khẩn cầu xin chúa thời gian,
Cho Thu thêm chút muộn màng…đi xa.