Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2016

NỢ...!

Ta ngồi soạn lại đời ta,
Ngoài lòng nhân ái còn là...nợ vay.
Nửa đời tay trắng ,trắng tay.
Nhọc nhằn một kiếp, đắng cay dư thừa...
Nợ ân, nợ nghĩa dây dưa
Kiếp này có lẻ vẫn chưa đáp đền.
Có khi còn phải vay thêm,
Nghĩ mà xót dạ,buồn tênh cõi lòng.
Nợ tình có lẻ trả xong,
Chả còn vướng bận tơ hồng nơi đâu.
Nợ đời vay biết bao lâu?
Mà sao oằn nặng gánh sầu Thế nhân.


Dù cho cố gắng trăm lần
Cũng không thoát được nợ nần trần gian.
Ông trời đã bắt vương mang,
Chỉ mong phép lạ giải oan cuộc đời.
Mõi mòn chẳng dám nghĩ ngơi,
Làm ăn khốn khó, lãi lời chả bao.
Cam đành thiếu trước hụt sau,
Tiền vay bạc hỏi,lãi cao mỗi ngày.
Tài sản lần lượt ra đi,
Lần hồi chả biết lấy gì mà ăn.
Nợ vay tứ phía bủa giăng,
Ai cho thế chấp tấm thân hao gầy?
Từ lâu đâu có ai hay,
Vay đời nhịp thở ,ướp thây để dành.
Chờ khi hồn phủ rêu xanh,
Hết chê hết giấu,ta thành con ma.