Thứ Hai, 6 tháng 11, 2017

LỤC BÁT ĐỜI TÔI !


LỤC BÁT ĐỜI TÔI ! 
PHẦN 17 : VƯỢT TRẠM.

Bởi sinh nhầm mốc thời gian,
Bi ,hài kín mít một trang sử đời !
Đáng ra là tuổi ăn chơi,
Mà cơ cực vẫn chẳng rời thư sinh.
Tưởng đâu non nước thái bình,
Làng quê yên ả , dân tình ấm no.
Rảnh rang xây dựng cơ đồ,
Ngoại bang o ép thế cô mọi đàng.
Cấm vận gây cảnh khó khăn,
Cho nên ngay cả gạo ăn cũng là
Hàng nhu yếu phẩm xa hoa.
Người dân thành thị khó mà đủ ăn.
Nhiều người đói kém lầm than,
Thị trường lén lút tìm hàng đua chen.
Hình thành ngay cái “chợ đen”,
Bước đầu gạo thóc ,sau thêm đủ đầy.
Ngọn nguồn chắp mối từ đây,
Con buôn tìm cách khơi ngay nguồn hàng.
Từ quê ra tỉnh gian nan,
Bao nhiêu trạm gác đường Làng khó qua.
“Ngăn sông cấm chợ” chẳng tha,
Thế nhưng đầu óc người ta “phi thường” .
Mỗi ngày mang cặp tới trường,
Chứa đầy gạo bán tư thương kiếm lời..
Thời gian sau cũng lộ thôi,
Bị tịch thu cả vốn lời đi toi.
Bao nhiêu công sức đỗ trôi,
Bây giờ nghĩ lại bồi hồi niềm đau.
Một thời đánh vật gian lao,
Chỉ mong con cháu ngày sau hiểu dùm.

Ai chưa qua cảnh khốn cùng,
Chưa tường “cấm chợ ,ngăn sông” thế nào !
Một miền ký ức hanh hao,
Như còn chất chứa nghẹn ngào trong tim.
6/11/2017.
Khlaphnum.

(ảnh : google)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét