Chủ Nhật, 4 tháng 4, 2010

..... !

Lời người xưa đã thấm sâu,
"Đoạn trường ai có qua cầu mới hay".
"Thức lâu mới biết đêm dài"...
Lòng riêng nên khó có ai tỏ tường.
Ngày còn lẩm liệt phong sương,
Vẫn hay tự đắc dương dương ngất trời.
Trượng phu chỉ nói một lời,
"Nếu mà lầm lỗi,trọn đời chia xa".
...Lời nguyền xưa, bước chẳng qua,
Mới hay vũ trụ bao la thế này.
Khi không ai muốn đắng cay,
khi không ai lại muốn dây nổi buồn.
Nhớ xưa xem kịch, xem tuồng,
Thấy điều ngang trái vẫn luôn nhủ thầm,
Người đời sao lại vô tâm,
Vẽ chi tình huống oái oăm thế này!
Thế rồi cho đến một ngày ,
Chính mình lại diễn vai này mới ngoa.
Nhìn vào ai cũng xót xa,
Cuộc đời_sân khấu khéo là giống nhau.
Đứng trông ngọn sóng ba đào,
Đố ai biết được khi nào nó vơi.
Một lần lỡ dỡ cuộc chơi,
Trăm năm sầu hận rả rời tơ duyên.
Từ nay dù lắm kim tiền ,
làm sao mua lại vẹn nguyên thuở nào?
ở đâu dư vị ngọt ngào ?
Tìm thêm bến mới phương nào chính chuyên?
Liệu mai có thoát ưu phiền?
Vỏ DỪA thiếu cái dấu huyền thành DƯA.
Thôi thì nắng nắng ,mưa mưa,
Nửa đời còn lại thiếu ,thừa cũng xong.

10/2009.

4 nhận xét:

  1. Chúc chú Hổ mau qua chuyện này và chóng vui nhé :D

    Trả lờiXóa
  2. dạ ,cảm ơn chị nhiều !

    Trả lờiXóa
  3. Đọc qua những bài thơ của Huynh, M cảm thấy dường như H mang một bầu tâm sự buồn lắm. Dù sao cũng đã là quá khứ, hãy để quá khư ngủ yên trong tìm thức, hãy chóng vui lên Huynh nhé . :) :), Muội chỉ thích nhìn thấy H cười thui :)

    Trả lờiXóa
  4. @hoatigon01:Cảm ơn muội đã chia sẻ, nhưng đó chính là thì hiện tại của Huynh nên cũng chưa thể ngủ yên như quá khứ,tuy vậy bề ngoài huynh vẫn cười thật tươi đó thôi :D

    Trả lờiXóa