Thứ Tư, 9 tháng 11, 2011

suu tam tho NGUYEN BINH KHIEM.

Bài: THÚ THÔN Ở
Một mai, một cuốc, một cần câu.
Thơ thẩn mặc ai vui thú nào.
Ta dại, ta tìm nơi vắng vẻ,
Người khôn, người đến chốn lao xao.
Thu ăn măng trúc, đông ăn giá,
Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao.
Rượu đến gốc cây ta sẽ nhắp,
Nhìn xem phú quý tựa chiêm bao. ...


Bài: MÙA THU ĐI CHƠI THUYỀN
Nước xuôi, nước ngược, sóng dâng triều,
Thuyền khách chơi thu, nọ phải dìu.
Chèo vượt bóng trăng nhân lúc hứng,
Buồm giong ngọn gió mặc cơn siêu.
Phơ phơ đầu bạc ông câu cá,
Leo lẽo dòng xanh con mắt mèo.
Le vịt cùng ta như có ý,
Đến đâu thời cũng thấy đi theo.

Bài: KHUYÊN NHỦ NGƯỜI ĐỜI
Chớ chê người ngắn, cậy ta dài,
Hơn kém dù ai, cũng mặc ai.
Vị nọ có bùi, không có ngọt,
Thức kia chầy thắm lại chầy phai.
Đã hay phân định đành yên phận,
Dẫu có tài hay chớ cậy tài.
Quân tử ngẫm xem nơi xuất xứ,
Ắt là khôn hết cả hoài hai.

Bài: DỸ HÒA VI QUÝ
Ở thế đừng tranh tiếng trượng phu,
Làm chi cho có sự đôi co,
Đây cậy đây khôn, đây chẳng nhịn,
Đấy rằng đấy phải, đấy không thua.
Duật nọ hãy còn đua với bạng,
Lươn kia hầu dễ kém chi cò.
Cữ rằng: "Nhân dĩ hòa vi quý"
Vô sự thì hơn, kẻo phải lo.

Bài: CHỚ CẬY RẰNG HƠN
Làm người hay một, họa hay hai,
Chớ cậy rằng hơn, chớ cậy tài.
Trực tiết cho bền bằng sắt đá,
Đi đường ngẫm hết chốn chông gai.
Ở thế khá yêu là của khá,
Đôi co ai dễ kém gì ai.
Miệng đời tựa mật mùi càng ngọt,
Đạo thánh bằng tơ mối hãy dài.

Bài: TU THÂN
Gần son thì đỏ, mực thì đen,
Sáng biết nhờ ơn thửa bóng đèn.
Ăn uống miễn theo nơi phép tắc,
Tới lui cho biết lẽ kinh quyền.
Chẳng nên mặc thế, người lành dữ,
Giáo giơ thấy ai thói đảo điên.
Ở thế, có khôn thò có khó,
Chữ rằng: vô sự tiểu thần tiên.

Bài: THÓI ĐỜI
Vụng khéo nào ai chẳng có nghề,
Khó khăn phải lụy đến thê nhi,
Được thời, thân thích chen chân đến,
Thất thế hương lân ngảnh mặt đi.
Thớt có hôi tanh, ruồi muỗi đến,
Sanh không mật mỡ, kiến bò chi.
Đời nay những trọng người nhiều của,
Bằng đến tay không mấy kẻ vì.

Bài: CỦA NẶNG HƠN NGƯỜI
Đời này nhân nghĩa tựa vàng mười,
Có của thì hơn hết mọi lời.
Trước đến tay không, nào thiết hỏi,
Sau về gánh nặng lại vui cười.
Anh anh, chú chú, mừng hơn hớn,
Rượu rượu, chè chè, thế tả tơi.
Người, của, lấy cân ta thử nhắc,
Mới hay rằng của nặng hơn người.

Bài: THẾ GIAN BIẾN CẢI
Thế gian biến cải vũng nên đồi,
Mặn nhạt, chua cay, lẫn ngọt bùi.
Còn bạc còn tiền, còn đệ tử,
Hết cơm hết rượu, hết ông tôi.
Xưa nay đều trọng người chân thực,
Ai nấy nào ưa kẻ đãi bôi.
Ở thế mới hay người bạc ác,
Giàu thì tìm đến, khó tìm lui.

Bài: CÓ PHÚC CÓ PHẬN
Trời sinh, trời ắt đã dành phần,
Tu hãy cho hiền, dạ có nhân.
Khó chớ oán thân, thân mới nhẹ,
Giàu mà yêu chúng, chúng càng gần.
Bạo hung chỉn đã gươm mài đá,
Phúc đức rành hay có đượm xuân.
Chớ có hại nhân mà ích kỷ,
Giấu người, khôn giấu được thần linh.

Bài: MẶC CHÊ KHEN
Thị phi chẳng quản, mặc chê khen,
Ngu dại chan chan, tính đã quen.
Cảnh cũ điền viên, tìm chốn cũ,
Khách nhàn sơn dã dưỡng thân nhàn.
Nhà thông đường trúc, lòng hằng mến,
Cửa mận tường đào, bước ngại chen.
Thế sự tuần hoàn hay đắp đổi,
Từng xem thua được một hai phen.

Bài: VÔ SỰ LÀ HƠN
Hễ kẻ tiêu ngươi, kẻ phải lo,
Chẳng bằng vô sự ngáy o o.
Tay kia khéo nắm, còn hơn mỡ,
Miệng nọ hay cười, có lúc ho.
Có thuở được thời mèo đuổi chuột,
Đến khi thất thế, kiến tha bò.
Được thua sau mới ăn năn lại,
Vô sự chẳng hơn có sự ru!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét