Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2018

MẮT KÍNH BỂ...




Trời hông thương cái phận nghèo,
Tối qua bể kính phải nheo mắt nhìn.
Bao nhiêu hình ảnh đẹp xinh,
Mờ mờ ảo ảo thất kinh…hoảng hồn.
Chữ nghĩa dành chỗ nó đôn,
Không hàng , chẳng lối cứ dồn vào nhau.
Cố nheo chẳng được chữ nào,
Thôi thì tắt máy biết sao bây giờ.
Trong đầu bổng hiện vần thơ,
Mà mắt kính bể phải chờ…đi mua.
Tiền đâu có sẵn dư thừa,
Mở cửa buôn bán đợi trưa gom tiền.
Số gì mà quá vô duyên,
Càng mong, càng ế... muốn liền…phải vay. 
Vì thơ phải đến nổi này,
Miễn ra vần điệu dẫu trầy trật da .
1/11/2018
Khlaphnum.

(ảnh: google)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét