Chủ Nhật, 27 tháng 1, 2019

SÓC TRĂNG TRẦM MẶC.



SÓC TRĂNG TRẦM MẶC.
Quê tôi vùng đất bình yên,
Phù sa châu thổ cuối miền Hậu Giang.
Quanh năm ngập sóng lúa vàng,
Cá tôm biển bạc, ngút ngàn trùng khơi.
Ai về nơi ấy mà chơi,
Nhìn xem cảnh vật CHÙA DƠI lạ lùng.
Kìa ! đàn DƠI cứ ung dung,
Treo mình “ngắm nghía”,” đếm” từng khách du.
Lắng lòng trước cõi chân tu,
Biết bao lữ khách luyến lưu ngày về.
Thăm CHÙA CHÉN KIỂU đê mê,
Nhìn ngôi chánh điện bốn bề gốm hoa.
Công lao bao vị sư già,
Ấm lòng phật tử gần xa viếng chùa.
Về đây chuyện lạ có thừa,
Cháy hơn thế kỷ vẫn chưa lụi tàn,
Ấy là cặp nến"kỳ quan"
Nơi CHÙA ĐẤT SÉT bàng hoàng khách thăm.
Nhân gian bao cuộc thăng trầm,
Linh hồn tượng đất thì thầm thôi miên.
Sóc Trăng xứ sở chùa chiền,
Dạo quanh tưởng lạc cõi Thiền nơi đây . !
Có ai về với Miền Tây,
Ghé thăm đất SÓC đong đầy tình thân.
Trãi bao mưa nắng thăng trầm,
Quê tôi đẹp mãi nghìn năm không mờ!
Khlaphnum.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét