Thứ Tư, 27 tháng 2, 2019

NHỚ MÙA BÔNG ĐIÊN ĐIỂN !



Ai đó nhắc mùa hoa điên điển,
Anh nhớ ngày đưa tiễn em đi.
Ven đường  lúa níu chân ghì ,
Em thong thả bước chẳng chi là buồn.

Còn anh cứ ra tuồng điềm tỉnh,
Mà lửa lòng thiêu chín tâm can.
Ngắt bông điên điển bên đàng ,
Tay vò , tay xé ngỗn  ngang cõi lòng .

Đi chưa hết giang đồng anh hỏi
Mình ngồi đây đỡ mỏi đi  em ?
Ý anh muốn kéo dài thêm,
Muốn ngồi tâm sự nổi niềm bâng quơ.

Em chẳng hiểu hay vờ không biết,
Cứ nhẹ nhàng bước tiếp trên đê.
Làm anh bối rối tư bề,
Nghe ai xát muối tái tê cõi lòng.

Đưa em đến bến sông từ tạ,
Em lên thuyền vội vã chào nhau .
Nụ cười héo hắt vội trao ,
Cái thương , cái nhớ nháo nhào trong tim .


Anh nhút nhát lặng im không nói,
Để bây giờ vời vợi xa xôi.
Mình anh ôm mối tình côi,
Chưa chi đã khép mộng đời đầu tiên.

Những ngày tháng bưng biền ngóng đợi
Tin thư xa chẳng tới miệt đồng.
Còn chi đâu để chờ mong,
Hay là em đã lấy chồng Thành Đô ?

Giờ tự trách ngây ngô quá đổi,
Yêu mà không dám nói nên lời.
Để rồi  chiều lạnh sương rơi,
Lặng thầm bến cũ , đợi người năm xưa !
27/2/2019
Khlaphnum.

(Ảnh : google)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét