Thứ Ba, 17 tháng 12, 2019

CÓ MỘT MÙA GIÁNG SINH...

Tôi nhớ lâu rồi...đã rất lâu, Thời chưa dám nghĩ mộng ban đầu . Trắng tay áo vá chưa no bữa Đôi dép mòn như lưỡi cạo râu ! Biết yêu cũng được mươi mùa tết, Lắm lúc mơ màng mộng lứa đôi. Ôm ấp riêng tình không dám tỏ, Con tim lỡ nhịp để tình trôi... Năm ấy vào đêm lễ Giáng sinh , Bạn bè hò hẹn với nhân tình . Mình tôi ở lại căn phòng vắng Ngoại đạo nhưng cầu chúa đức tin. Đang ngồi thơ thẩn nhìn ra phố , Xem họ dìu nhau cũng chạnh lòng. Buồn bã định vào ru giấc mộng, Bóng ai thấp thoáng dáng chờ trông... Ấy đến bên tôi rủ dạo chơi, Giữa đêm Thiên chúa sắp ra đời. Tim tôi run rẫy...mà lo lắng... Túi chẳng đồng xu...mộng vỡ đôi ! Tôi đành nói dối bởi...đau chân , Thất vọng nhìn tôi " Ấy" ngập ngừng. Thôi thế ngồi đây nhìn thiên hạ, Mừng...lo...tim cứ nhảy lung tung. Thuở ấy đạo đời rất khắc khe, Phân đôi ranh giới khiến e dè... Bao nhiêu đôi lứa đành tan vỡ... Chỉ biết Cầu xin Chúa chở che. Có lẽ do tôi quá thật thà, Tình yêu tôi muốn đẹp như hoa. Không hề gian dối , không toan tính, Chẳng muốn làm phai dáng ngọc ngà. Rồi ngày tháng ấy cũng qua mau, Chả biết người ta nghĩ thế nào ? Mặc cảm tôi đành ôm tiếc nuối, Nhiều khi chạnh nhớ cứ nao nao. Đã mấy mươi mùa chúa giáng sinh, Lòng tôi đau đáu chuyện ân tình. Cầu xin Đức Chúa ban điều ước , Để "Ấy" mai sau trọn phúc lành. 22/12/2019 Khlaphnum. (Ảnh : Google)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét