Thứ Bảy, 14 tháng 12, 2019

MIỀN NHỚ...



Lang thang về kỷ niệm xưa,
Miền thương , miền nhớ như vừa đâu đây.
Bao nhiêu ký ức vơi đầy,
Bóng hình dĩ vãng lạ thay chẳng mờ.
.
Cảnh quen mà dạ bơ vơ...
Người xưa chẳng biết bây giờ nơi đâu?
Trách ai đã bắt nhịp cầu,
Để cho hoang phế nỗi sầu riêng tôi.

Bâng khuâng một chút ngậm ngùi
Dòng mơ còn đó cứ trôi lạnh lùng.
Chỉ còn kỷ niệm riêng chung,
Nỗi niềm dang dỡ lắng cùng nỗi đau.

Riêng tư một chút nghẹn ngào,
Một miền thương nhớ nao nao trở về.
Lặng thầm trong nỗi tái tê,
Bây giờ còn những ê chề bủa vây.

Góc xưa nhện đã giăng đầy,
Người đi chẳng trở về đây một lần.
Còn đâu hình bóng cố nhân,
Có chẳng lớp bụi phong trần ngủ yên.

Dặn lòng quên hết ưu phiền
Mà ta nào phải thần tiên trên đời?
Vẫn còn máu thịt tanh hôi,
Bao nhiêu nhẫn nhịn nhất thời vụt tan.

Chạnh lòng thêm chút bàng hoàng,
Ai làm trở gió giá băng lạnh lùng.
Dường như cũng đã đầu Đông,
Miền thương, miền nhớ bềnh bồng vây quanh...
14/12/2019
Khlaphnum.

(ảnh : google)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét