Chủ Nhật, 10 tháng 8, 2008

MÙA VU LAN 2008

Mùa Vu Lan lại về, đã hai mươi năm rồi mình vẫn còn một món nợ day dứt trong lòng chưa thể trả xong như đà ước nguyện. Thực ra đó là một lời thú tội muộn màng nhưng bao nhiêu năm đó mình đã không thể nào đủ can đảm để thốt ra bằng lời , cũng có lúc mình đã chọn cách viết bài để gởi đăng báo trong những mùa vu lan nhiều năm trước, kể cả gởi bài dự thi" truyện đời tự kể" nhưng có lẻ trình độ viết lách của mình còn quá non kém nên nguyện ước của mình mãi đến bây giờ vẫn chưa thực hiện được. Và hôm nay, sau hai mươi năm dằn vặt trong lòng mình đã tìm thấy được cứu cánh có thể giúp mình giải bày những nổi niềm riêng: đó chính là blog này đây!
Ngược dòng thời gian, vào những ngày đầu tôi mới nhận chức KTT Cty(tháng 8/1986) gia đình tôi còn nghèo lắm. Mặc dù tôi mang chức danh thuộc hàng lãnh đạo Cty nhưng vì mới thành lập nên khả năng tài chính của Cty cũng không sáng sủa cho lắm , lương bổng lúc này chỉ là những đồng lương cơ bản ít ỏi chưa thể phụ giúp cho gia đình được.
Cũng vì nghèo mà ba má tôi thường hay cắn đắng nhau về những chuyện làm ăn,những bức xúc đó đôi khi trở nên dữ dội làm con người mụ mẩm mất cả lý trí. Trong một lần hai ông bà cải nhau bất phân thắng bại ,tôi nhận thấy lý lẻ của ba thuyết phục hơn(dù gì tôi cũng đang quản lý công việc làm ăn của cả một Cty nhà nước kia mà!) nên tham gia phân tích thiệt hơn,không ngờ trong lúc nóng giận má tôi cho rằng tôi vào hùa với ba nên sẵn đang quét sân bà đã bổ trọn cây chổi chà lên đầu tôi trước sự ngỡ ngàng của ba.Lúc ấy sự tự ái và nổi buồn đã lên đến đỉnh điểm, tôi vội vả thu xếp quần áo bỏ lên Cty mặc cho ba tôi hết lời can ngăn.
Khoảng cách từ nhà đến Cty chưa được 10km thế mà suốt 3 năm sau đó tôi không về ngũ tại nhà một đêm nào cả, có khi phải đến hai , ba tháng vào ngày chủ nhật tôi mới ghé qua nhà một lần nhưng cũng chưa đầy một tiếng đồng hồ là tôi lại ra đi
Thực ra, sau khi về Cty ở một thời gian tôi đã tỉnh tâm không còn nghĩ ngợi nhiều về sự cố cuộc đời không được hay ho đó. Trong lòng tôi đã hoàn toàn thông cảm cho hành động bộc phát của má nhưng vì tự ái và áp lực công việc ngày càng tăng đã làm lỡ nhiều dịp thuận tiện để xóa nhòa khoảng cách tình cảm giữa hai mẹ con, cứ thế mà thời gian trôi qua một khoảng cách ba năm tự lúc nào không biết.
Ba năm cũng là khoảng thời gian đủ để Cty thật sự lớn mạnh,lúc này thu nhập của tôi cũng đủ để tôi có thể tính đến những chuyện lớn lao của cuộc đời.Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là giúp gia đình sớm thoát khỏi cảnh đời cơ cực mà bao nhiêu năm đã hằn sâu trong tâm trí của tôi. Nhưng khổ nổi mối quan hệ giữa hai mẹ con vẫn chưa thể ngon canh ngọt cơm là điều làm cho tôi đau lòng nhất, lúc ấy trong đầu tôi đã nhanh chóng phát họa một kế hoạch mà tôi cho là hoàn hảo giúp cho mọi bề vẹn vẻ như xưa :đó là xây lại nhà cửa cho tươm tất,sau đó đưa người yêu về ra mắt, luôn thể "mượn tay" người yêu để xin má tha thứ và cũng để mở đường cho mối quan hệ mẹ chồng và nàng dâu tương lai thêm phần khắng khít.
Đầu tiên, tôi bí mật bàn với ba thực hiện kế hoạch chỉnh trang nhà cửa. Đây cũng chính là điều bức xúc ,một món nợ mà tôi đã thề có một ngày sẽ trả lại gấp mười lần hơn thế :

Chuyện bắt đầu khi tôi có giấy báo nhập học ở TPHCM,lúc ấy cả làng xã của tôi đang hứng chịu hậu quả của công cuộc hợp tác hóa nông nghiệp nên nhà nào có cháo ăn là may mắn lắm rồi.Cầm giấy báo nhập học trên tay mà lòng tôi buồn còn hơn lúc dược tin trượt ĐH. Ngày nhập học đã cận kề nhưng biết lấy đâu ra một số tiền để làm lộ phí,còn nếu bỏ qua cơ hội này thì tương lai của tôi sẽ đi về đâu? nổi buồn đau cho số phận cứ canh cánh bên lòng tôi không sao chợp mắt được, nhà trong ba má dường như cũng đang bàn khẽ một vấn đề gì đó mà tôi chỉ nghe tiếng được tiếng mất...
Trưa hôm sau,khi tôi chuẩn bị ra rẩy thì má tôi gọi lại và dúi vào tay số tiền 400 đồng bảo con đi sắm sửa một số vật dụng cần thiết chuẩn bị lên đường đi học. Niềm vui như sống lại trong tôi, nhưng sự ngỡ ngàng và băn khoăn cũng lớn không kém vì tôi thừa hiểu nhà tôi làm gì có số tiền đó mặc dù không phải là một số tiền lớn lắm.Gặng hỏi mãi má tôi mới rằng : "đây là tiền bán bốn tấm tole của mái nhà con ráng học thành tài rồi mai mốt còn lo lại cho các em". Nói xong bà khóc còn tôi toàn thân như đông cứng lại cố hết sức để ngăn những giọt nước mắt sắp sửa trào ra chỉ buông được một tiếng dạ lí nhí trong miệng.
Nhập học được vài tháng thì tết đến, chúng tôi(tất cả HSSV thời ấy đều nghèo như nhau) đã phải gom góp tất cả nhu yếu phẩm cùng số gạo cắt cơm đem ra chợ trời bán cũng chỉ đủ tiền mua vé xe từ SG về ST. Vừa về đến nhà một hình ảnh không vui đập ngay vào mắt tôi: một khoảng trống trên mái nhà vẫn còn trơ trơ ra đó, tôi lặng người đi những cũng gượng cười để không khí đầm ấm sum vầy của gia đình không bị xao động. Ba hiểu được lòng tôi nên cố nói: "Trời tháng này không có mưa nên ba tính để vậy cho mát". Đêm hôm đó khi cả nhà đã ngủ say, tôi bước tới đứng dưới khoảng trống đó , dưới ánh sáng lờ mờ của trời đêm cuối năm tôi đã để mặc cho những dòng nước mắt chảy tràn trên khuôn mặt rắn rỏi của một chàng trai, tôi đã khóc như chưa bao giờ được khóc. Tôi quỳ xuống ngữa mặt lên trời thề sẽ có ngày trả lại gắp nhiều lần hơn thế. Nhưng cũng phải tám năm sau tôi mới đủ điều kiện để thực thi lời hứa của mình.

Những tưởng từ đây gia đình tôi sẽ thoát khỏi cảnh đời cơ cực, ba má sẽ được an nhàn trong lúc tuổi già còn tôi sẽ làm được ít nhất một phần việc mà con người luôn mong muốn là báo hiếu cho cha mẹ. Nhưng cuối cùng ông trời vẫn phụ lòng tôi, trong lúc nhà cửa đang thi công đỡ dang thì má tôi đột ngột qua đời chỉ sau một đêm bạo bệnh. Lúc ấy tôi vẫn còn ở tại Cty, tờ mờ sáng đứa em đạp xelên báo tin( thời đó chưa có điện thoại) đã đưa má vô bệnh viện rồi. Tôi vội vả chạy ra nhưng mới được nửa đường gặp người quen cho biết thi thể má đã được đưa về nhà. Tôi dừng xe chết lặng bên đường, lần thứ hai trong đời(kể từ khi trở thành người lớn)tôi đã không kềm nổi những giọt nước mắt đớn đau. Không khí tang tốc bao trùm cả cảnh nhà đang thi công dang dỡ tứ bề trống hoác, nổi đau như xé cõi lòng tôi làm trăm mảnh , một mất mát không bao giờ bù đấp được nữa. Đau hơn cả là mọi dự định của tôi mãi mãi chỉ là dự định, ông trời đã tước mất của tôi cơ hội để sữa sai và trở thành người con có hiếu. Đã ba năm từ khi xảy ra sự cố cho đến lúc má mất tôi chưa hề nói chuyện với má được một lời nào, do vậy tôi cũng không bao giờ được biết bà đã tha thứ cho tôi chưa? Đó chính là một nổi khổ tâm dằn vặt trong lòng tôi suốt hai mươi năm qua và có lẻ tôi còn phải trả giá suốt cả cuộc đời này.
Viết xong những dòng trên trong lòng tôi chưa hẳn đã nhẹ nhàng hơn nhưng chí ít tôi đã làm được cái việc mà tôi cần phải làm là: một lời thú tội dẫu có muộn màng.
Mùa vu lan lại đến một lần nữa cúi lạy hương hồn của má hãy tha thứ cho con!

51 nhận xét:

  1. Xin chia sẻ cùng anh bạn...một bài "Chuyện đời tự kể" khá là cảm động! Mình cũng có đọc vài bài trên báo Tuổi Trẻ nhưng phải nói rằng bài nầy nội dung hay và rất riêng.

    Trả lờiXóa
  2. Chú đừng buồn và tự dằn vặt mình như thế. Con nghĩ mẹ chú đã tha thứ cho chú từ lâu rồi kìa, vì người mẹ nào mà chẳng thương con. Bây giờ chắc chú cũng đang làm cha của những đứa con nên hiểu được tình cảm đó. Con xin chia sẻ cùng chú và biết đâu ở thế giới bên kia, mẹ chú đang mỉm cười mãn nguyện vì cảm nhận được những tình cảm mà chú đã dành cho bà.

    Trả lờiXóa
  3. @Bthinh05:cảm ơn bạn mình chỉ viết lại những gì đã xảy ra...@echcon5052:hằng đêm chú vẫn nguyện cầu như thế, nhưng lòng người mà biết phải làm sao hả cháu!

    Trả lờiXóa
  4. bài viết thật sâu sắc...xin chia sẻ cùng bạn

    Trả lờiXóa
  5. @kimhoa0206 : cảm ơn bạn đã ghé thăm

    Trả lờiXóa
  6. Ai cũng có sai lầm trong cuộc sống, quan trọng là họ biết nhận ra lỗi của mình và sữa đổi. Đây cũng là lời nhắn gửi đến những người con." Ai còn Mẹ xin đừng làm mẹ khóc. Đừng để buồn lên mắt Mẹ nghe không?".Chúc chú luôn thành công trong cuộc sống.:love:

    Trả lờiXóa
  7. Vững vàng lên nghen anh!

    Trả lờiXóa
  8. Chú đang tạo cái KHỔ cho mình đó.Người mẹ nào cũng sẵn sàng tha thứ cho dù con mình có làm gì đi nữa. Giờ đây chú "dằn vặt trong tôi suốt hai mươi năm qua và có lẻ tôi còn phải trả giá suốt cả cuộc đời này."thì cũng không phải là cách báo hiếu mà tự làm khổ mình mà không biết.Con nghĩ chú thành tài, dạy con tốt, gia đình hạnh phúc là điều mà má chú hy vọng ở chú nhiều nhất. Và đó cũng là cách chuộc lại lỗi lầm xưa.Chúc chú mạnh khoẻ.

    Trả lờiXóa
  9. @doaquynhnho,@chungthuydu @khi~gia Cảm ơn những lời động viên của các bạn,mình sẽ cố gắng nhiều hơn vì cuộc đời này.

    Trả lờiXóa
  10. @ldtung: lòng mẹ bao la anh vẫn biết nhưng một lỗi lầm như thế làm sao anh có thể tự tha thứ cho mình được. sự đồng cảm của em và mọi người những ngày qua phần nào đã làm cho anh vơi bớtđi sự oằn nặng trong lòng. một lần nữa xin cảm ơn em và tất cả mọi người đã chia sẻ.

    Trả lờiXóa
  11. Đọc entry này mà em không thể kiềm lòng, nước mắt cứ chực tuôn trào.Ai cũng từng phạm phải những sai lầm, sai lầm của anh đã mãi mãi không sữa chữa được nữa, sẽ là dằn vặt đau khổ suốt cuộc đời. Trên thiên đường Mẹ anh sẽ rất buồn vì điều đó, Mẹ anh đã tha thứ cho anh từ lâu lắm rồi, lòng Mẹ bao la như biển, sẵn sàng tha thứ bõ qua mọi lỗi lầm của những đứa con.

    Trả lờiXóa
  12. Mẹ anh không còn nữa để giải thoát cho anh khỏi sự dằn vặt của bản thân. Em không biết phải chia sẽ với anh như thế nào để anh không còn đau khổ nữa, hy vọng anh sẽ tự giải thoát cho chính mình.Em cũng đã từng nhiều lần khăn gói đi khỏi nhà sau mỗi lần cãi nhau với ông già, nhưng sau vài tháng em lại quay về, mặc dù Ba em chẳng nói gì nhưng em biết ông mong em về lắm, nên em về. Con Trai mà ở nhà lâu quá lại cãi nhau với ông già nữa, cứ thế em lại đi, rồi em lại về, vì em vẫn biết Ba em thương con lắm, ổng chỉ muốn tốt cho mình thôi, Và em cũng thương Ba Mẹ mình, sợ Ba Mẹ buồn nên lại quay về.

    Trả lờiXóa
  13. Tình mẹ luôn bao la, và tôi nghĩ trên kia thiên đường nếu bà biết con trai mình luôn day dứt, buồn phiền, bà cũng sẽ chẳng vui đâu!!!Tôi tin rằng bà luôn bên cạnh bạn và chở che cho bạn...

    Trả lờiXóa
  14. @ldtung,@congchuasaobang :Tôi biết mình đã sai nhưng các bạn hay thông cảm cho tôi vì nổi đau hai mươi năm làm sao một sớm một chiều có thể vơi ngay được.Trước đây vì không đủ can đảm nói ra và cũng không có một thứ phương tiên truyền thông nào khả dĩ giúp tôi toại nguyện nên đành giữ mãi trong lòng thành thử đớn đau chồng chất đớn đau, còn bây giờ có tất cả mọi người ở bên cạnh chia sẻ tôi thấy tự tin hơn rất nhiều. Phải nói mùa Vu Lan 2008 ĐÃ ĐÁNH DẤU MỘT GIAI ĐOẠN MỚI TRONG CUỘC ĐỜI TÔI. Các bạn đã cho tôi niềm tin và hy vong,rủ bỏ những mặc cảm đa doan mà tôi đã mang trong lòng suốt mấy chục năm qua.

    Trả lờiXóa
  15. Chúng ta có mặt ở đây để cùng nhau chia sẽ nỗi buồn, khích lệ niềm tin và nhân đôi hạnh phúc.Nghe nói anh sẽ vui trở lại làm mọi người cũng vui lây. :sing:

    Trả lờiXóa
  16. "tháng ngày vô vọngkiếp sau xin chớ làm người......" :( sao lại nghĩ nghiêm trọng thế nhỉ???

    Trả lờiXóa
  17. @cattokiss:mình đã trình bày xuyên suốt từ entry đàu tiên cho đến giờ, mong bạn hiểu.

    Trả lờiXóa
  18. umh, dù sao cũng mong lòng bạn sẽ thanh thản hơn!

    Trả lờiXóa
  19. chú đã có con chưa ạh?????

    Trả lờiXóa
  20. @vu_hoang_oanh27_9: cảm ơn bạn đã ghé thăm và chia sẻ, mình có hai đứa con gái rôi.

    Trả lờiXóa
  21. mẹ chú là 1 ng mẹ biết hi sinh cho người khác

    Trả lờiXóa
  22. hjz, chu' que^n ma^t' chau' ruj` hen'.... ban. nua ah`, chau' nho? tu0j~ hon chu' ma`

    Trả lờiXóa
  23. @ vu_hoang_oanh27_9: Ừ! Chú quên, xin lỗi cháu nhé.

    Trả lờiXóa
  24. Đọc bài viết này thật xúc động!

    Trả lờiXóa
  25. Chú ơi, lâu quá không thấy chú ghé thăm blog của cháu vậy?:awww:

    Trả lờiXóa
  26. @mousekin:cảm ơn bạn đã ghé thăm và rất hân hạnh được làm quen .@doaquynhnho: chú vẫn ghé đó chứ nhưng bận quá không kịp comment, cháu thông cảm cho chú.

    Trả lờiXóa
  27. chú ơi, ghé blog cháu nữa nhé :D

    Trả lờiXóa
  28. đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ...ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc, cầu mong linh hồn mẹ chú được bình an

    Trả lờiXóa
  29. anh a, con gian cha me va cha me du danh con nhung du sao thi van thuong con minh thoi... nhung khi khong ve tham me tan 3 nam, co le... nhung du sao chuyen cung da troi qua,thoi gian cung se troi qua va du sao,hi vong anh se cam thay thanh than hon...

    Trả lờiXóa
  30. ........ có lẽ là như thế

    Trả lờiXóa
  31. @khanhlinh086,@bhv_binhminhmua:Cảm ơn các bạn đã chia sẻ, cứ mỗi lời như thế mình cảm thấy như được tha thứ nhiều thêm.

    Trả lờiXóa
  32. Bài tâm sự của anh cảm động quá! Xin chia sẽ cùng anh.Cuộc đời nhiều khi nhiều chuyện bất ngờ mình cũng không tính được anh ạ. Anh nghe bài hát này nhé http://nhacso.net/Music/Song/Tru-Tinh/2007/08/05F63916/

    Trả lờiXóa
  33. @thanhhoa0nljn3: nhận xét của bạn rất chính xác, nhưng có lẻ do cuộc đời đưa đẩy mà nên... tất nhiên đó là nội tại còn bề ngoài thì mình vẫn phấn đấu từng ngaỳ dù với niềm hy vọng mong manh. cảm ơn lời chia sẻ của bạn.

    Trả lờiXóa
  34. Chào chú !Hôm nay mới visit blog của chú được .Có lẽ chú là người sông nội tâm ,đọc câu chuyện của chú làm cháu có nhiều suy nghĩ .Hãy cố gắng lên chú ah`,cuộc sống có những cái đeo đẳng ta suốt đời không thể quên đuợc nhiều khi cũng khôg chia sẻ được chỉ biết cố gắng sống cho ngày mai thôi .Chú nhi?

    Trả lờiXóa
  35. Rất ít người mà cháu thấy có thể mạnh dạn viết ra suy nghĩ của mình trên mạng .Chúc chú ngày càng thành công trong cuộc sống và hạnh phúc bên gia đình mình

    Trả lờiXóa
  36. @ thanhhoa0nlj:thực ra cũng không phải mạnh dạn lắm đâu cháu à! vì áp lực cuộc sống và tinh thần buộc chú phải làm ngay bây giờ hoặc không bao giờ. Và cũng như nhiều lần chú đã viết trong blog này là muốn góp phần nhỏ nhoi để cảnh tỉnh cuộc đời.

    Trả lờiXóa
  37. chúc chú 1 ngày bình yên trong tâm hồn! Hãy cười lên mọi việc sẽ trở nên dễ dàng hơn :)

    Trả lờiXóa
  38. Doc xong bai viet nay cua anh em xuc dong qua . Em cung da lam me nen em hieu long me anh. Ba da tha thu cho anh tu rat lau roi .Anh dung tu dan vat minh them anh nhe.Vao blog cua anh doc ,em da hoc hoi duoc rat nhieu .Cam on anh vi nhung bai viet rat sau sac.:)

    Trả lờiXóa
  39. @phuongbao: cảm ơn em đã ghé thăm và đồng cảm với nổi đau cả cuộc đời này của anh.tất cả những bài viết trong blog này đều là những việc gắn liền với cuộc đời riêng của anh. em từ từ đọc và cho anh biết ý kiến nhé.

    Trả lờiXóa
  40. Đọc xong bài của chú con cũng khóc, cũng như chị Linh(Phuongbao blog) đã nói, con cũng nghĩ chắc bà đã tha thứ cho chú từ lâu lắm rồi đó chú, chú đừng tự dằn vặt nữa nghen chú.

    Trả lờiXóa
  41. @vongocjade :Cảm ơn cháu ,chú đã cố gắng để không ảnh hưởng đến cuộc sống nhưng nổi lòng này chắc chắn không thể nào vơi được.

    Trả lờiXóa
  42. Hom qua doc xong bai nay cua anh. Tu cho lam di ve nha ma em cu khoc nhu minh bi danhEm khoc vi nho me chong em, thuong cho ca me anh nua. Va em nghi minh se phai viet nhung suy nghi cua minh voi me chong vao blog cua em .Anh cung hay ghe qua nha em va cho em biet nhung suy nghi cua anh nhe.Thanks.

    Trả lờiXóa
  43. Thú thật là anh cũng đã khóc rất nhiều khi viết bài này,cho đến bây giờ cũng vậy,muốn đọc lại bài này anh phải lựa lúc vắng hoặc giữa đêm khuya để không ai trông thấy.một lần nữa cảm ơn em đã đồng cảm sâu sắc với nổi đau này của anh.Anh rất ủng hộ ý định viết về những người thân yêu của mình và chắc chắn là anh sẽ sang đọc để chia sẻ cùng em.

    Trả lờiXóa
  44. Huynh à, em nghĩ mẹ anh đã tha thứ cho a rồi ma anh không biết thôi. Ông bà ta nói, nước mắt của người mẹ chảy xuống, me luôn tha thứ cho con dù lỗi lầm của con dù nhỏ hay lớnTrong lòng anh nghĩ như thế nào thì linh hồn mẹ anh đều bíết. Nếu vì điều này mà anh đau khổ dằn vặt thì mẹ anh trên trời sẽ buồn theo anh à. Người mẹ nào cũng sẵn sàng tha thứ cho con của mình, và mãi người mẹ nghĩ các con của mình còn bé nhỏ dại khờ, nên không giận lâu... Chúc anh hiểu được lòng người mẹ, và hãy sô`ng thật tốt đó là cách tốt nhất đền đáp công ơn và tình cảm của mẹ. :flirt:

    Trả lờiXóa
  45. KT !vâng ! đó chính là tâm niệm của anh ,nhưng rất khó vì vết thương lòng vẫn cứ âm ỉ em à !

    Trả lờiXóa
  46. em tin là ah làm được, Vì em cũng làm được. ba mất em ăn năng rất nhiều vì chưa làm được điều gì cho ba mẹ. 2 ba con em bàn với nhau nhiều chuyện lắm, và dự định KTế khá hơn sẽ đưa ba đi thăm quan, rồi về quê... nhưng tất cả vẫn là dự định... thế đấy. Lúc mất ba nói với em, ba thương con lắm con phải cố gắng làm việc và sống tốt nhe con, nhớ thay ba lo cho mẹ... lo cho các em... thế đấy và rất nhiều tâm tư nữa, ba dăn em đủ điều, và cứ nghĩ rằng em con nhỏ...em chưa kịp làm cho ba điều gì...Bây giờ mỗi lần em được đi tham quan, và cuối năm vừa Qua em về Hà nội, thì nỗi nhớ ba làm nhạt nhòa mắt em... anh em mình hãy sống tốt là ba mẹ vui rồi anh nhỉ...

    Trả lờiXóa
  47. Với anh cũng còn một "nguy cơ" sẽ không thể thực hiện dự định như em nói, ba anh giờ cũng gần 80 rồi mà anh thì chưa biết chừng nào mới đủ khả năng đưa ba đi tham quan nơi ông muốn. Bởi hiện tại anh đang rơi vào tình trạng rối rắm...

    Trả lờiXóa
  48. anh biết mà đâu phải mong muốn nào mình cũng thực hiện được đâu, dó là mong muốn để mình phấn đấu mà. bây giờ thì em biết rằng anh sẽ dành tình cảm thời giann lo cho cha phải không, kể cả tình cảm dành cho mẹ cũng được cộng dốn lo cho cha... Chúc anh làm được những gì cho cha anh trong khả năng có thể, em cũng đang cố gắng như thế :flirt:

    Trả lờiXóa
  49. ừ !cảm ơn tất cả những chia sẻ của em, hy vọng anh sẽ hoàn thành được tâm nguyện của mình.

    Trả lờiXóa
  50. Qua nhà muội góp ý cho muội mấy bài thơ đi huynh, (Hoa Trắng)

    Trả lờiXóa