Thứ Bảy, 6 tháng 7, 2019

NẺO HỒNG TRẦN...

Sinh ra trong cõi ta bà,
Đắng cay vùi lấp, xót xa ngập tràn.
Ta như con thú đi hoang,
Cứ lầm lũi bước giữa ngàn thị phi.
Tưởng đâu một chút yêu vì,
Sẽ làm tan biến sầu bi trần đời ?
Tưởng đâu những giọt mưa rơi,
Xóa tan nỗi nhục một thời oan khiên?
Bao lần gieo những ước nguyền,
Mà sao quả ngọt căn duyên chẳng lành.
Nhọc lòng chi với cao xanh,
Tự thâm tâm nguyện xây thành ước mơ.
Vẫn chưa tìm thấy bến bờ,
Mịt mù sương khói , cơn mơ hồng trần.
Cam  lòng chẳng quản tấm thân,
Đáp đền ân nghĩa bao lần phúc tâm.
Cứ coi như phận con tằm,
Nhả tơ kéo kén, trăm năm thì về.
Linh hồn ngụp lặn cõi mê ,
Biết làm sao giữa bộn bề oan khiên.
Dẫu cho hóa giải lời nguyền ,
Thì đời ta chẳng vẹn nguyên nữa rồi !
Mặc tình mây gió cứ trôi,
Lặng thầm từng bước cuối rời trần gian...
18/7/2019
Khlaphnum.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét