Thứ Ba, 23 tháng 7, 2019

NGẨN NGƠ LÁ VÀNG...

Từ lâu ta chẳng thèm chờ,
Có chi tiếc nuối...ngẩn ngơ lá vàng ?
Dẫu mùa Hạ sắp sang trang,
Đừng pha màu nắng vội vàng mà chi !
Chớ đem mây trắng so bì,
Để thêm chất chứa sầu bi tình đời.
Thu về  thì lá cứ rơi,
Hơi đâu để ý khung trời đổi thay ?
Lòng ta hận kẻ đặt bày,
Mùa đi mùa đến thêm cay đắng lòng.
Cớ gì Xuân, Hạ ,Thu ,Đông ...
Cho thời gian mãi chất chồng nhớ nhung .
Yêu thương chẳng thể song cùng,
Mãi còn cách trở riêng_chung , Ta_Mình !
Ven đường cúc dại lung linh,
Mà Nàng Thu chẳng hiện hình bên ta.
Ta mơ một chút mặn mà,
Một làn sương trắng phôi pha cuối trời...
Hửng hờ mây trắng nhẹ trôi,
Ngẩn ngơ chiếc lá vàng rời cành cây.
Trái tim thì đã dạn dày,
Ngại chi cái nhớ  bủa vây thêm nhiều.
Chỉ lo một phút đăm chiêu,
Vành môi khẽ gọi yêu kiều tên ai.
Lá vàng ngơ ngẩn  rơi đầy,
Tình Thu e ấp , ngất ngây vẫn còn...
23/7/2019
Khlaphnum.

(Ảnh :google)





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét