Bâng khuâng ta đợi , thế mà Thu phai...
Sợ hư hao nét trang đài,
Nên Thu bỏ mặc lá bay vô tình ?
Nơi này chẳng được lung linh,
Không lưu luyến bước đăng trình Nàng Thu ?
Vô tư chiếc lá bay vù,
Cứ như một cuộc nhàn du cuối đời .
Nhẹ nhàng thanh thản buông lơi,
Như quy luật của đất trời xưa nay .
Mùa vàng ai đã đặt bày,
Để cho thi hứng đong đầy thi ca.
Nếu như Thu chẳng mặn mà ,
Đừng gieo hy vọng...xót xa đợi chờ.
Dẫu trăm năm nữa vẫn mơ
Nàng Thu đổi ý bất ngờ ghé thăm.
Khiến cho thi hứng nâng tầm,
Câu thơ rộn rã , giọng ngâm trữ tình.
Mùa Thu chớ có lặng thinh,
Một lần ghé lại ta mình tâm giao.
Chắc là sẽ rất ngọt ngào,
Đậm đà thi vị , khát khao vẹn tròn .
Đêm nghe tiếng dế nỉ non,
Lẽ nào không hiểu mõi mòn riêng ta ?
Khlaphnum.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét