Thứ Hai, 11 tháng 3, 2019

NHỚ ĐÀ LẠT



Đã bao lần ta đến rồi đi,
Đà Lạt ơi! đong đầy nổi nhớ.
Chạm dốc đèo Pren lòng vui hớn hở,
Như kẻ tha phương về lại quê nhà.
Ta không thể nào như Mi mô sa,
Lạc bước đến đây dừng chân ở lại.
Nhưng giữa lòng ta tình yêu còn mãi,
Miền đất trong lành rực rỡ ngàn hoa.
Bờ Hồ Xuân Hương còn dấu chân ta?
Tiếng "khóc" Cam Ly có còn vọng lại?
Hồ Than Thở còn nhiều ngang trái?
Đồi Thông ơi! vẫn mãi chung tình?
....
Ta phải chia tay trước lúc bình minh,
Khi Đà Lạt vẫn chìm trong giấc ngũ.
Thời gian qua mau,ngày vui chưa đủ,
Sợ sáng rõ rồi chẳng nở dời chân.

Xe đổ dốc đèo Pren lòng bịn rịn vô chừng,
Hàng Thông buồn đứng nhìn theo ngơ ngác,
Sương chẳng cho về, dỗi hờn man mác,
Chắn lối về xuôi, trắng xóa lưng đèo.

Ta phải về thôi! nổi nhớ mang theo,
Cuộc chia tay nào lòng không khắc khoải!
Đà Lạt ơi! biết bao giờ thăm lại,
Những ngày tháng đồng bằng chan chứa cao nguyên.
2009
khlaphnum.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét