Thứ Ba, 17 tháng 10, 2017

NHỚ BẠN !

Ta đã hiểu ! đời là thế đấy, 
Có gì hơn i vui vẻ_buồn đau.
Bạn ơi giờ ở nơi nao ?
Có nghe tiếng vọng dạt dào tình thân.
Ngồi ngẩm lại xa gần chuyện cũ,
Nhớ làm sao cho đủ ngày xưa.
Nhớ nhung nói mấy cho vừa,
Bao năm gian khổ mà chưa ngã lòng.
Ngôi trường cũ còn trong kỷ niệm ,
Lớp học xưa nguyên vẹn lòng ta.
Nghĩ mà thêm những xót xa,
Ngày xưa vui quá giờ đà quạnh hiu.
Hỡi các bạn thân yêu! có nhớ..
Những ngày ta còn ở chung phòng.
Thương nhau với cả tấm lòng,
Bao niềm thân ái còn trong mỗi người.
Vui vì những tiếng cười của bạn,
Cùng buồn khi lâm nạn đớn đau.
Bây giờ nhìn lại trước sau,
Hai năm cách trở biết bao đổi dời.
Kể từ lúc xa rời trường cũ,
Trong lòng luôn ấp ủ niềm tin.
Mang theo cái thuở thư sinh,
Vào đời với cả chân tình trắng trong.
Bầu nhiệt huyết lửa lòng rực cháy,
Muốn ra tay lay cả non sông.
Đời vui những ước cùng mong,
Hiểu ra…đang ở giữa dòng cuốn trôi.

giờ nhìn lại cảnh đời mỗi đứa,
Có gì hơn ngày xửa ngày xưa?
Riêng mình chấp nhận nắng mưa,
Bạn thì có lẻ vẫn thừa niềm vui.
Còn ai nữa đang vùi kiến thức?
Mà lòng nghe ray rức tâm can!
Đời oi! sao lắm gian nan,
Mấy ai thoát cảnh ngỡ ngàng đầu tiên.

…giờ đây khắp mọi miền đất nước,
Hỏi nơi nào thiếu bước bọn ta.
Tiếc rằng từ buổi chia xa,
Thời gian ,cách trở nhạt nhòa tình thân.
Dù không thể một lần gặp gỡ,
Những trang thư sao nỡ lặng thinh.
Mấy lời mong muốn bọn mình,
Khéo mà nhìn lại chút tình thâm giao.
Cõi lòng ta vẫn mong sao,
Một lần hội ngộ thương trào niềm vui.

SÓC TRĂNG 6/1986.Khlaphnum.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét