Chủ Nhật, 15 tháng 10, 2017

THUYỀN GIẤY !


THUYỀN GIẤY ..

Chiếc thuyền chở tuổi thơ tôi,
Bao nhiêu năm chẳng đổi dời hình dong.
Chở bao nhiêu giấc mơ hồng
Lênh đênh xuôi ngược bên dòng đời trôi,
Chở bao ký ức cuộc đời,
Hôm nay quay ngược về nơi ngọn nguồn….

Từ hồi tóc chỏm dễ thương,
Trời mưa vũng nước bên đường tung tăng.
Rủ thêm hàng xóm mấy thằng,
Xếp thuyền giấy thả lăng xăng đua tài.
Tròng trành gió thổi lăn quay,
Chiếc thì chạy loạn loay hoay giữa dòng.
Vui sao cái tuổi Nhi Đồng,
Chiếc thuyền giấy nhẹ như không nổi buồn.

Rồi khi đến tuổi vấn vương,
Chiếc thuyền giấy chẳng vô thường nữa đâu.
Có khi chở nổi lo âu,
Có khi chở khẳm những câu thơ tình.
Chở đầy ký ức thư sinh,
Chở luôn tất cả niềm tin vào đời…

Đến thời mộng ước lả lơi,
Chiếc thuyền giấy chở thơ tôi xuôi dòng.
Vô tình tấp lại bờ sông,
Có người vớt được phải lòng thơ tôi.
Chiều chiều thuyền giấy vẫn trôi
Mà tôi đâu biết có người chờ trông !
Bài thơ thuyền giấy phiêu bồng,
Vô tư tôi cứ trãi lòng…tương tư.
Rồi ngày tôi phải tạ từ,
Tôi ra Tỉnh học, thuyền thơ chẳng còn,
Bao ngày chờ đợi héo hon,
Người Ta mới hỏi bà con xa gần
Hỏi nhằm cái đứa bạn thân,
Nên tôi mới rõ phúc phần thuyền thơ.
Mà đời nào có như mơ,
Tình chưa kịp bén duyên tơ bẽ bàng.
Tôi chưa kịp trở về Làng
Thì người ta đã sang ngang theo chồng.
Bao nhiêu thuyền giấy còn không,
Hay là một ngọn lửa hồng hoá thân ?
Cõi lòng tôi cứ phân vân,
Xót xa cay đắng cho vần thơ yêu.
Sông xưa giờ cũng tiêu điều
Từ khi vắng bóng người yêu...thơ mình.

Chẳng còn thuyền giấy xinh xinh,
Nhưng đời tôi vẫn chung tình với thơ !
8/2017
Khlaphnum.

(ảnh: google)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét